Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2015

NHỮNG THAY ĐỔI VỀ KINH TẾ VÀ Ý NGHĨA CHÍNH SÁCH TẠI ĐÔNG Á


Biên dịch: Hải Đăng – Hiệu đính: Sỹ Ánh[1]

Cuộc khủng hoảng 1997-1998 đã thách thức khả năng phục hồi nhanh chóng của các nền kinh tế Đông Á và đặt ra một dấu hỏi về khả năng lấy lại đà tăng trưởng đã tạo thành đặc trưng “điều kỳ diệu” của các nước Đông Á[2]. Sự tự tin đã nhường bước cho những ngờ vực đáng phiền toái, thúc đẩy những nghiên cứu trên diện rộng để tìm ra câu trả lời.

Nghiên cứu này nhằm xác định những chọn lựa sẵn có đối với các nền kinh tế Đông Á khi các nước này cố gắng giành lại và duy trì sự tăng trưởng nhanh trong một thế giới thay đổi, ngày càng mang tính cạnh tranh và hội nhập hơn. Nghiên cứu này luận cứ rằng sự phục hồi sẽ tùy thuộc vào việc giữ được những sức mạnh của quá khứ (sự ổn định kinh tế vĩ mô, sự cởi mở đối với thương mại, tỷ lệ tiết kiệm và đầu tư cao, và sự phát triển nguồn nhân lực), việc khắc phục những yếu kém của hiện tại (trong khu vực tài chính, quản trị doanh nghiệp, sự giám sát mang tính chế định, khuôn khổ luật pháp, việc quản lý tỷ giá hối đoái, và sự bảo vệ xã hội), và khai thác được nhiều hơn động lực tăng trưởng từ sự đổi mới hơn là từ việc tích lũy các nhân tố sản xuất.

Việc nghiên cứu tập trung vào các biện pháp chính sách cần thiết cho sự chuyển đổi này. Chương này cung cấp một sự giới thiệu về các điều kiện kinh tế trong khu vực, tiếp sau đó là một cái nhìn tổng quan về các vấn đề được nghiên cứu trong quyển sách. Chương 2 thảo luận các cải cách ở tầm quốc gia thích hợp nhất cho việc khắc phục những yếu kém hiện tại, và Chương 3 mở rộng việc thảo luận đến sự hợp tác giữa các nước như là một cách thức để tăng cường sức mạnh khu vực. Chương 4 đến Chương 8 tập trung vào các sáng kiến cần thiết để nuôi dưỡng năng lực đổi mới, và Chương 9 đúc kết những thông điệp chính sách chính yếu của nghiên cứu.

NHỮNG NỀN TẢNG CỦA THÀNH CÔNG TRONG QUÁ KHỨ

Đông Á đã đạt được tốc độ tăng trưởng kinh tế chưa từng có trong tiền lệ lịch sử kinh tế cận đại, và những định tố của sự tăng trưởng đó đã được nghiên cứu rộng rãi[3]. Những điểm mạnh của mô hình tăng trưởng Đông Á được thấy rõ nhất khi so sánh Đông Á với các khu vực đang phát triển khác (bảng 1.1). Sự ổn định kinh tế vĩ mô đã tạo ra một bệ phóng lý tưởng; Tốc độ lạm phát xuyên suốt thập niên 1980 và cho đến năm 1997 ở Đông Á là thấp hơn so với châu Mỹ Latinh và Caribê, Nam Á, và tiểu vùng Sahara châu Phi. Sự ổn định này được thúc đẩy bởi một nền kinh tế cởi mở hơn rất nhiều, được đo bằng tỷ trọng của thương mại trong tổng sản phẩm nội địa (GDP). Các tỷ lệ tiết kiệm và đầu tư cũng cao hơn nhiều, và lực lượng lao động có trình độ học vấn cao hơn đáng kể (được đo bằng tỷ lệ nhập học ở cấp phổ thông cơ sở và trung học cơ sở); Những yếu tố này đã đẩy nhanh quá trình công nghiệp hóa.


[1] Từ chương trình đào tạo ĐH Fulbright với môn học Kinh Tế Phát Triển
[2] Đông Á được định nghĩa bao gồm Trung Quốc, Hồng Công, Inđônêxia, Nhật Bản, Hàn Quốc, Malaixia, Philíppin, Xingapo, Đài Loan, Thái Lan và Việt Nam.
[3]  2 Đã có rất nhiều tài liệu nghiên cứu về sự phát triển ở Đông Á kể từ kỷ nguyên tăng trưởng nhanh bắt đầu vào cuối thập niên 1960. Các nghiên cứu này trải từ những nghiên cứu từng quốc gia riêng lẻ cho đến những nghiên cứu liên quốc gia ở tầm khu vực hay tiểu vùng. Hầu hết các nghiên cứu tập trung vào những nhân tố tạo ra sự nổi lên của các ngành công nghiệp chế tác hướng về xuất khẩu bởi vì đây chính là lĩnh vực mà Đông Á đã nổi bật lên. Ngân hàng Thế giới (1993) đã cho chúng ta một cái nhìn sáng tỏ về sự tăng trưởng cho đến cuối thập niên 1980. Các ấn phẩm sách gần đây nghiên cứu sự phát triển liên quốc gia trong khu vực: ví dụ, Argawal và các tác giả khác (2000) tập trung vào các chính sách liên quan đến khả năng cạnh tranh trong ngành công nghiệp, và Timmer (2000) tập trung vào khu vực công nghiệp chế tác. Các cuộc khủng hoảng ở Đông Á đã làm xuất hiện hàng loạt ấn phẩm về những nguyên nhân của khủng hoảng và cách mà các quốc gia này đối phó với khủng hoảng. Để biết thêm chi tiết về những vấn đề này, hãy xem Haggard (2000), Noble và Ravenhill (2000), Stiglitz và Yusuf (2000), và Yu và Xu (2001). Về Hàn Quốc, hãy xem Emery (2001) và Smith (2000). Về Inđônêxia, hãy xem Hill (2000b). Chỉ riêng những ấn phẩm về Trung Quốc đã có thể tạo thành một thư viện nhỏ.


....................................


===================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét